top of page
zen_edited_edited (1).jpg

      PHẦN 4: THẾ GIỚI LÀ SÀN DIỄN BẤT TẬN

             

          & MỖI CHÚNG TA LÀ MỘT DIỄN VIÊN

(TIẾP THEO)

 

Ví dụ, anh A được sinh ra trong một nền văn hóa, một gia đình và được giáo dục theo kiểu hình tam giác. Vì vậy, cách nhìn, quan điểm sống theo kiểu hình tam giác.  Anh B được sinh ra và nhận nền giáo dục theo kiểu hình vuông, có cách nhìn, quan điểm ý kiến,…theo kiểu hình vuông. Anh C được sinh ra và giáo dục theo kiểu hình chữ nhật. Anh D được giáo dục theo kiểu hình bình hành,…mỗi chúng ta được sinh ra trong mỗi gia đình, tiếp nhận văn hóa, giáo dục khác nhau, vì vậy, tạo ra những tâm ấn, quan điểm sống khác nhau. Từ đó, có nhiều vai diễn mang màu sắc hoàn toàn phong phú, đa dạng và khác nhau.

Vấn đề ở đây là chúng ta thường không chấp nhận vai diễn của nhau. Anh A của hình tam giác lại cứ muốn anh C của hình chữ nhật phải diễn theo ý của mình (hành động theo kiểu hình tam giác). Làm sao có thể ép một người đã được đào tạo, giáo dục theo kiểu hình chữ nhật ngay lập tức chuyển sang hình tam giác được? Cho nên, đây là vấn đề thường hay gây ra những đột, bất đồng quan điểm, … cũng như bàn tay có ngón ngắn ngón dài, có người sẽ làm nhiệm vụ này tốt nhưng cái khác họ lại làm không tốt. Luôn có sự khác biệt. Nếu chúng ta không chấp nhận sự khác biệt thì sẽ rất khó để sống hài hòa.

Chúng ta phải chấp nhận phần vai đã được định sẵn trong họ rồi. Nếu tất cả các linh hồn đều giống nhau và diễn như nhau, tất cả đều được giáo dục là hình tam giác thì thế giới này sẽ thế nào? Nó mất hết sự hấp dẫn.

Sự hấp dẫn trong cuộc sống chính là sự khác biệt. Đây chính là vẻ đẹp của vở kịch cuộc đời. Khía cạnh khác là mỗi linh hồn đều trải qua nhiều kiếp sinh, chắc chắn đã được ghi trong tâm ấn họ rất nhiều hình thái khác nhau, do vậy, họ sẽ luôn diễn theo tâm ấn mà họ đã có, những thứ đã được ghi trong họ.

Điều chúng ta cần làm là luôn giữ mình bình an và điềm tĩnh trước mọi cảnh của vở kịch. Quan sát tách rời phần vai của mỗi diễn viên. Nếu đến lượt vai diễn mà tôi phải đóng, tôi sẽ nỗ lực đóng trong trạng thái bình an và điềm tĩnh nhất có thể.

Do vậy, đừng có kì vọng. Kì vọng những thứ không thuộc quyền kiểm soát của bạn. Đó là những thứ bên ngoài, người khác, tình huống. Bạn chỉ có thể chấp nhận, điều chỉnh và tìm giải pháp cho phù hợp.

An toàn: là lúc tôi không kì vọng. Khi tôi nhận thức mình là diễn viên là lúc tôi không kì vọng. Tôi có thể đóng nhiều vai khác nhau nhưng tôi giữ bản thân ổn định. Ổn định trước mọi biến động trong cuộc sống. Những sự thay đổi là những qui luật của đời sống. Cái cũ phải ra đi để cái mới đến.

Tôi giữ mình ổn định cho dù người khác có đang diễn như thế nào. Khi đó trạng thái tôi mới ổn định. Khi tôi ổn định mới có lòng trắc ẩn cho chính mình và cho người khác. Mới biết trân quý bản thân. Hiểu rằng tôi có mặt ở đây là để tạo ra sự tốt đẹp cho cuộc đời và cho tất cả, bất kì gì. Đây mới là mục đích sống. Tôi có mặt ở đây là để trao đi những gì tốt đẹp nhất. Diễn viên bộc lộ được chính mình.

 

Tôi không phụ thuộc vào bên ngoài cho dù là vai gì tôi vẫn là chính mình. Người diễn viên biết mình là ai. Mọi vai diễn cần bình an, tình yêu thương, cần sự thông thái,...Tất cả những phẩm chất của tâm hồn giúp bạn diễn vai tốt nhất. Thỉnh thoảng bạn phải nghiêm khắc nhưng bên dưới đó là tình yêu thương thì nó có thuyết phục. Nhưng nếu bên dưới đó là sự thù ghét thì có thuyết phục không? Có nhiều khi mình phải nghiêm khắc nhưng bên dưới đó phải là tình yêu thương.

Những giá trị của phẩm chất có quan trọng không? Nếu người diễn viên không biết giá trị nào là quan trọng để mang vào hành động của mình thì có nguy hiểm không? Thực tế, nếu diễn không đúng và chính xác với vai trò của mình thì người gánh chịu và bị tổn thương không ai khác là chính bạn, bạn diễn của bạn và thậm chí, cả những khán giả.

Khi đứng trước mọi cảnh mà bạn trở nên tách rời, vững vàng, bình an và điềm tĩnh, không hề sợ hãi, bạn sẽ an toàn. Khi bạn ứng phó từ bên trong, với những giá trị của tâm hồn (bản tính tự nhiên và thật sẽ chạm đến tất cả.

Mọi diễn viên đều mong bình an, hạnh phúc, yêu thương, an lạc, luôn tràn đầy mọi sức mạnh….cho dù chuyện gì xảy ra. Đây chính là mục đích sống.

 

Ngồi tĩnh lặng, hướng vào bên trong. Tôi người quan sát tách rời, giữ mình là một diễn viên. Các suy nghĩ đến rồi đi, các cảm xúc đến rồi đi, các tình huống cũng đến rồi đi. Cho dù là những cơn bão chúng cũng đến rồi đi.

Tôi diễn viên thì quan sát mọi sự diễn ra và luôn có mặt, thưởng thức mọi điều diễn ra.

Mọi vai trò đều thay đổi và ra đi, còn tôi người diễn viên luôn có mặt. Khi tôi ổn định mình là một diễn viên trên sàn diễn. Tôi có thể ổn định, và đóng bất kì vai nào.

Tôi có thể thay đổi khi tình huống thay đổi. Tôi có thể thêm vài phẩm chất cần thiết cho bất kì vai nào mà đòi hỏi những phẩm chất đó và các suy nghĩ về chúng.

Trước những quyết định quan trọng hay những cuộc gặp gỡ quan trọng, …tôi có thể thực tập và làm phẩm chất cần thiết trở nên vững mạnh trong tôi. Tôi cũng nhìn những người khác là những siêu sao trên sàn diễn này, đang diễn vai của họ.

Tôi không bị những phần vai của họ kiểm soát mình. Tôi cũng không can thiệp vào phần vai của người khác mà chỉ chú tâm vào phần vai của mình. Để luôn diễn đúng với phẩm chất nguyên thuỷ của tôi và giúp cho những diễn viên khác có lựa chọn tốt hơn nếu họ muốn.

Theo cách đó, mối quan hệ của tôi sẽ dần trở nên dễ dàng  và thoải mái.

Tôi có thể hợp tác với bất kì ai, và cuối cùng là sự hài lòng của chính tôi.

Tôi luôn giữ mình là một diễn viên trên cánh đồng hành động của mình. Tôi tôn trọng tất cả những diễn viên khác, họ đang thể hiện phần vai của họ.

 

Khi các diễn viên trên sàn diễn cùng nhau, sẽ có những diễn viên tốt và những vai diễn chưa tốt tương ứng với những hành động tốt và xấu. Từ đó, tạo ra những tài khoản mà chúng ta gọi đó là nghiệp. Vậy NGHIỆP LÀ GÌ?

                                                                                2

THỰC HÀNH

bottom of page